76.
Chết trên đường chạy
Nhật Thăng
Ở ban công gác ba, vòm trời vòng cung, thoáng đãng, Điển chạy mãi, chạy mãi mà không hề di chuyển. Những giọt nước mắt từ từ lăn xuống gò má. Điển vẫn chạy tại chỗ, anh nhớ bố anh.
Thật may cho Điển hôm ấy vừa về tới nhà, có người đến báo tin:
- Ông cụ sắp mất!
“Bố chết!”, hai tiếng ấy làm cho Điển bủn rủn cả người. Anh phóng xe ngay đến nhà bố anh. Ông cụ to lớn, chỉ riêng khuôn mặt da mồi, tóp đi đôi chút, còn toàn thân vẫn đẫy đà, đang nằm lịm trên giường. Biết anh đến, cụ mở mắt, mấp máy môi:
- Điển con!
- Con vừa từ Sài Gòn ra, con vừa về tới đây. – Điển ôm lấy bố anh nói.
Như cây lá đang héo, được tưới đẫm nước, sự gặp mặt đứa con duy nhất còn lại, làm cho bố Điển tươi tỉnh hẳn.
Chiều hôm sau, Điển nghỉ việc để chăm sóc bố. Khi bước vào nhà, Điển ngạc nhiên thấy bố anh giống như thường ngày, đang ngồi trên giường xoa chân xoa tay, bấm huyệt. “Bố vực dậy được rồi”, một ý nghĩ reo lên trong đầu óc Điển.
Bố Điển đã từng vào sinh ra tử, đã ngồi tù đế quốc bấy nhiêu năm, ăn ở thất thường, thiếu thốn, căng thẳng, đã để lại trong người bố anh đủ thứ bệnh tật. Bố Điển quyết tâm “trị bệnh như đánh giặc” thoạt đầu ông bỏ dần các thứ bia, rượu, thuốc lá… rồi tập luyện… tập luyện kiên trì…
Buổi chiều tiếp sau đó, bố Điển ăn được vài thìa cháo, cụ nằm thở nhè nhẹ, mắt nhắm, tay chân đôi lúc quờ quạng như đang trong trạng thái hôn mê. Đến tối bố Điển tỉnh hẳn, nói mấy câu thều thào không ai nghe rõ, đòi ngồi dậy đại tiện, nhưng cũng không đại tiện. Cụ nằm xuống, thở hắt ra nhẹ nhàng rồi lịm hẳn.
Điển vuốt mắt, xé vài màn buộc hai ngón chân cái, hai ngón tay vào nhau cho bố anh. Bố Điển chết đột ngột quá, đến nỗi mắt anh cứ ráo hoảnh.
Và vào giây phút nghiêm trọng nhất ấy trong cuộc đời của Điển, không hiểu sao Điển lại nhớ tới Tôm Xmít.
Hôm ấy, đúng hẹn – 5 giờ sang, Điển chờ Tôm Hải Phòng.
Tôm dừng xe mở cửa bước ra, nhìn đồng hồ đã 6 giờ 25, nói:
- Xin lỗi! Tôi bị trễ. Sáng nay tôi chạy từ HIFAB (trại Thụy Điển) xuống Cầu Giấy, vòng quanh công viên Thủ Lệ rồi trở về trại khoảng 5-6 ki-lô-mét.
Khi cả hai đã ngồi vào xe, Tôm nói:
- Tôi năm nay đã 64 tuổi, nhưng dù ở đâu: Tôkiô, Môdămbích, Bangkok hay Hà Nội, sáng ra tôi đều phải chạy từ 5-10 ki-lô-mét. Tôi là một vận động viên điền kinh nghiệp dư. Tôi sẽ chết trên đường chạy.
Nhìn Tôm cao khỏe, nhanh nhẹn, đang cầm vô lăng cho chiếc xe Toyota chạy vun vút trên đường, Điển hoàn toàn tin như vậy.
Bây giờ bố Điển nằm đó, một bà hàng xóm thân tình chạy sang, khóc nức lên một hồi, rồi nói:
- Cụ sống thanh thản, rồi cụ đi, đẹp quá như một vị tiên.
Giống hoàn toàn như một chiếc lá lớn lành lặn, chin vàng rồi rụng xuống, bố Điển nằm đó hồng hào đẫy đà, nhắm mắt như ngủ.
Điển quyết định đốt pháo khi chuyển linh cữu ra khỏi nhà, để mừng thọ bố anh đã ngoài 85 tuổi, mừng một vận động viên nghiệp dư đã “chết trên đường chạy”.
**********