LÝ VĂN PHỨC
Bất Phong Lưu Truyện
Phong lưu là thú tài tình
Quê mùa là thú thư sinh lệ thường
Thân may vinh buổi Hi Hoàng
Phong lưu ai chẳng nhẹ nhàng tấm thân
Họ chi có khách văn nhân
Rộng cho cũng dự vài phân tài tình
Bất phong lưu ấy là danh
Hỏi quê rằng ở Bắc thành ngày xưa
Dấu nhà sẵn lối thi thư
Sử kỉnh võ vẽ văn thơ học đòi
Đôi khi buồn phận tủi đời
Phong lưu muốn bắt chước người xem sao
Vui thay bầy bạn phong tao
Bài vuông ra nệm ghế cao ngựa ngồi
Miệng xem tay mở dông dài
Chè khay vân mẫu trầu cơi xà cừ
Lại e quen nết khôn chừa
Nhớ khi điểm trịch con cờ thua trăm
Vui thay gặp khách tri âm
Xừ xang mấy khúc nguyệt cầm nhặt khoan
Dặt dìu lưu thủy cao san
Mùi hương thơm ngát bực đàn treo veo
Lại e dạ thắm tình xiêu
Nhớ ai trên vách cung treo vô huyền
Vui thay một lá khinh thuyền
Kết người tri kỷ dạo miền hồ san
Trăng màn gió đệm thênh thang
Đề thiên tức cảnh vịnh chương khiển hoài
Lại e thân phận nhỏ nhoi
Dám đâu hào phóng theo đòi kẻ xưa
Vui thay tìm thú mây mưa
Sắc xui vẻ liễu hương đưa hơi trầm
Lần khân sánh gối chung mâm
Hả hê hàn thực âm thầm nguyên tiêu
Lại e mắc thói yêu kiều
Tà dâm tiếng ấy để bêu miệng đời
Vui thay cuộc rượu sánh đôi
Sớm khoe ngọc lộ trưa mời cúc hoa
Chào trăng quở gió xông pha
Nuốt vào Lý Đỗ thở ra Kiều Bành
Lại e mê đắm tính tình
Lỗi lầm ai thứ cho rằng mình say
Vui thay cuộc tướng bàn vây
Sông ngăn xe ngựa trận bầy trắng đen...