ĐỒ NGHỆ
Nhân Ảnh Vấn Đáp
Đêm đông rủ bức màn đào
Mơ màng bỗng thấy chiêm bao nực cười
Một bên bóng một bên người
Người nương trước án bóng ngồi cạnh lan
Đôi bên dài vắn thở than
Chuyện trò thỏ thẻ nói bàn đã lâu
Bóng rằng: Nhân thế bạch câu
Trót đà đeo đẳng bấy lâu từ ngày
Bây giờ trình thực ông hay
Phải thời rằng phải không thời rằng không
Ấy sao gió mát trăng trong
Tưởng rằng chiếu dọc đêm hồng trải ngang
Có chăn có gối sẵn sàng
Có lời lịch sự thanh nhàn phân minh
Sao mà tựa án thâu canh
Ngủ đi chẳng ngủ cho mình thức theo
Hay là phiền muộn vì nghèo
Công mang nợ mắc ngày ngiều sinh ra
Hay là phiền muộn vì nhà
Con thơ vợ dại nghĩ mà khôn nguôi
Rằng: Sinh ra kiếp ở đời
Sông còn có khúc nữa người không chi
Nghèo thì nghèo có lo chi
Còn nhờ lộc nước có khi dồi dào
Cho công nợ có là bao
Ra tay tháo vát lúc nào cũng xong
Kìa như trẻ nó nhà trong
Dầu khôn dầu dại vẫn lòng tự nhiên
Xá chi con trẻ phận hèn
Còn nhờ mẹ nó có phiền muộn chi
Thưa ông không dám thế thì
Hay là khuya sớm lại mê về tình
Khi ngày Nam Định Bắc Ninh
Khi thành Hà Nội khi thành Sơn Tê
Những là bướm tựa ong kề
Kẻ giao quạt ước người đề bàn tiên
Cho nên chiếc gối biếng yên
Chăn cù biếng đắp đệm loan biếng nằm
Rằng: Sao hay nói dè chừng
Cũng là một lúc chưa từng hay sao
Muốn nơi gác phượng lầu cao
Đào nguyên dẫn lối Nguyễn đào đưa môi
Còn như gió cợt trăng cười
Chẳng thành thì cũng đủ mùi nưng niu
Có chăng mình chẳng biết sao
Khi ăn khi ở khi vào khi ra
Khi trong cửa lúc trong nhà
Khi nào là chẳng có ta với mình
Khéo đùa bỡn nói tranh giành
Có đâu chuyện ấy mà mình đặt nên
Hay là đen lận trắng mòn
Quay chưa thuộc nước bạn còn mắc đen
Hay là bạc ít tiền hèn
Rượu quen nước đậu trà quen hàng Tàu
Cho nên lo lắng đêm thâu
Ngọn đèn chung bóng đĩa dầu cạn khô
Rằng: Khi họp mặt chơi đùa
Dẫu cho thua được được thua mặc dầu
Còn như rượu đậu trà Tàu
Có chăng hay chớ ai hầu bợn chi
Đêm thanh có ngọn đèn khuya
Hẳn hoi câu ấy xin thề rằng không ...