NGUYỄN DU
Bài Chiêu Hồn
Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt
Toát hơi may lạnh lẽo xương khô
Não người thay buổi chiều thu
Ngàn lau nhuộm bạc lá ngô rụng vàng
Đường Bạch dương bóng chiều man mác
Dịp Đường lê lác đác sương sa
Lòng nào lòng chẳng thiết tha
Cõi dương còn có nữa là cõi âm
Trong trường dạ tối tăm trời đất
Có khôn thiêng phảng phất u minh
Thương thay thập loại chúng sinh
Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người
Hương lửa đã không nơi nương tựa
Hồn mồ côi lần lữa mấy năm
Còn chi ai khá ai hèn
Còn chi mà nói kẻ hiền người ngu
Tiết đầu thu lập đàn giải thoát
Nước tĩnh đàn sái hạt dương chi
Muôn nhờ đức Phật từ bi
Giải oan cứu khổ cùng về Tây phương
Cũng có kẻ tính đường yêu hãnh
Chí những lăm cất gánh non sông
Nói chi những buổi tranh hùng
Tưởng khi thất thế vận cùng mà đau
Bỗng phút đâu mưa sa ngói lở
Khôn đem mình làm đứa sất phu
Giàu sang càng nặng oan thù
Máu tươi lai láng xương khô rụng rời
Đoàn vô tự lạc loài nheo nhóc
Quỷ không đầu đón khóc đêm mưa
Cho nay thành bại là cơ
Mà cô hồn biết bao giờ cho tan
Cũng có kẻ màn loan trướng huệ
Những cậy mình cung quế phòng hoa
Một phen thay đổi sơn hà
Mảnh thân chiếc lá biết là về đâu
Trên lầu cao dưới dòng nước chảy
Phận đã đành trâm gãy bình rơi
Khi sao đông đúc vui cười
Mà khi nhắm mắt không người nhặt xương
Đau đớn nhẽ không hương không khói
Luống ngẩn ngơ trong cõi rừng xim
Thương thay chân yếu tay mềm
Càng năm càng héo một đêm một dài
Kìa những kẻ mũ cao áo rộng
Ngọn bút son sống thác ở tay
Kinh luân gâm một túi đầy
Đã đêm Quản, Nhạc, lại ngày Y, Chu
Bài Chiêu Hồn
Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt
Toát hơi may lạnh lẽo xương khô
Não người thay buổi chiều thu
Ngàn lau nhuộm bạc lá ngô rụng vàng
Đường Bạch dương bóng chiều man mác
Dịp Đường lê lác đác sương sa
Lòng nào lòng chẳng thiết tha
Cõi dương còn có nữa là cõi âm
Trong trường dạ tối tăm trời đất
Có khôn thiêng phảng phất u minh
Thương thay thập loại chúng sinh
Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người
Hương lửa đã không nơi nương tựa
Hồn mồ côi lần lữa mấy năm
Còn chi ai khá ai hèn
Còn chi mà nói kẻ hiền người ngu
Tiết đầu thu lập đàn giải thoát
Nước tĩnh đàn sái hạt dương chi
Muôn nhờ đức Phật từ bi
Giải oan cứu khổ cùng về Tây phương
Cũng có kẻ tính đường yêu hãnh
Chí những lăm cất gánh non sông
Nói chi những buổi tranh hùng
Tưởng khi thất thế vận cùng mà đau
Bỗng phút đâu mưa sa ngói lở
Khôn đem mình làm đứa sất phu
Giàu sang càng nặng oan thù
Máu tươi lai láng xương khô rụng rời
Đoàn vô tự lạc loài nheo nhóc
Quỷ không đầu đón khóc đêm mưa
Cho nay thành bại là cơ
Mà cô hồn biết bao giờ cho tan
Cũng có kẻ màn loan trướng huệ
Những cậy mình cung quế phòng hoa
Một phen thay đổi sơn hà
Mảnh thân chiếc lá biết là về đâu
Trên lầu cao dưới dòng nước chảy
Phận đã đành trâm gãy bình rơi
Khi sao đông đúc vui cười
Mà khi nhắm mắt không người nhặt xương
Đau đớn nhẽ không hương không khói
Luống ngẩn ngơ trong cõi rừng xim
Thương thay chân yếu tay mềm
Càng năm càng héo một đêm một dài
Kìa những kẻ mũ cao áo rộng
Ngọn bút son sống thác ở tay
Kinh luân gâm một túi đầy
Đã đêm Quản, Nhạc, lại ngày Y, Chu