KHUYẾT DANH
Thuật Hoài
Đêm thu tĩnh chén quỳnh nhạt chuốc
Bóng Hăng Nga dòm lọt trướng huỳnh
Bâng khuâng mình tưởng sự mình
Hỏi ai xa có biết mình chăng ai
Sông Tô Lịch khơi ngòi thi lễ
Cõi Thường Châu rạng vẻ cân đai
nếp nhà võ giáp văn khôi
Tiếng thơm kể mấy mươi đời đến nay
Dầu mặc khách vần xoay thế cục
Hoài hỏi ai quấy đục san hà
Nước non vẫn đó chưa già
Bút nghiên vậy giữ lối nhà ngày xưa
Nhớ từ thuở ngây thơ chửa biết
Trên song đường bắt thiết vào khuôn
Ngón tay luyện thuốc đã mòn
Lá bồ thẻ trúc hãy còn hơi rây
Lòng những sợ châu bay sông đục
Thú vậy tìm đá học nghĩa kinh
Long biên một dải xanh xanh
Cỏ cây đưa bước vân trình từ đây
Vườn Độc Lạc (27) hoa bay mùi nhớ
Cầu Thăng tiên bút giở ra lời
Núi Nùng cách trở mấy mươi
Thần hôn riêng để cho người tử kinh
Hồ Kiếm thủy trời dành thú lạ
Ao Liên đình sen cả mùi hương
Nương mình được cửa đại phương
Đêm thu chợt tưởng tiếng chuông giấc nồng
Câu nghĩa lý để trong dạ tạc
Thói phồn hoa những rác tai nghe
Cười trăng cợt gió đi về
Càng quen thuộc thói càng mê mẩn tình
Cũng có lúc phẩm bình phong nguyệt
Lại có khi điểm xuyết yên hà
Đòi phen vẫy ngọn bút hoa
Thử đem mấy mặt sơn hà vẽ chơi
Khuôn tai mắt thợ trời đào chú
Đường khôi hoa lối cũ trâm anh
Quản chi lên thác xuống ghềnh
Làm trai phải góp công danh với đời
Vườn quỳnh uyển hoa cười mấy đóa
Bẻ một cành cho thỏa ba sinh
Nào ngờ cửa Khổng sân Trình
Khư khư mình buộc lấy mình biết sao
Đành thế vậy ao nghiên ruộng chữ
Cũng mặc dầu cơm sử áo kinh
Xinh thay một cảnh mai đình
Hiên tây dường cũng mắt xanh ít nhiều ...
............
27. Độc lạc viên là nơi Tư Mã Quang về trí sĩ.