Phong kiếm xuân thu
(Trung Quốc)
Dịch giả: Tô Chẩn
Hồi 13 (tt)
Thẹn cả thua, Tử Lăng cầu cứu,
Giận cừu xưa, Huỳnh Thúc xuống non.
(Trung Quốc)
Dịch giả: Tô Chẩn
Hồi 13 (tt)
Thẹn cả thua, Tử Lăng cầu cứu,
Giận cừu xưa, Huỳnh Thúc xuống non.
Liền truyền chỉ mời vào. Lam Kỷ trở ra truyền lệnh, Tử Lăng theo vào đến trướng chầu lạy xong rồi, tâu rằng: "Tôi có thất cơ bị thua, ngửa trông lượn thánh bao dung". Thủy Hoàng nói: "Thắng bại binh gia lẽ thường, trẫm tha khanh vô tội". Tử Lăng tạ ơn tâu rằng: "Lúc tôi bị thua, rồi tuốt đến thánh sơn, thỉnh đặng ba vị chơn nhơn xuống núi giúp bệ hạ đặng bắt Tôn Tẫn trả thù, còn ở ngoài dinh chờ lệnh". Thủy Hoàng nghe nói rất mừng mà rằng: "Nếu có chơn nhơn đến đây, vậy thì mở hoắc cửa dinh, đặng trẫm dẫn bá quan ra nghinh tiếp". Tử Lăng lạy tạ, văn võ ra đến dinh tiếp rước, ba vị chơn nhơn xem thấy Thủy Hoàng bèn dẫn bọn Cam La, Chương Hàng, cùng một phe văn võ ra đến dinh tiếp rước, ba vị chơn nhơn xem thấy Thủy Hoàng ra đnh, vội vàng bước ra lạy ra mắt, và nói rằng: "Chúng tôi có tài đức chi, dám đâu làm nhọc đến thánh chúa phải ra dinh tiếp rước". Thủy Hoàng nói: "Nước trẫm thiệt rất may, nên có tiên trưởng xuống phàm giúp sức". Nói rồi mời ba vị chơn nhơn vào Kim dinh huỳnh la bửu trướng, phân chủ khách ngồi uống trà, và bày chỗ động núi, cùng là tên họ đạo hiệu, lại hỏi Thủy Hoàng rằng: "Mấy ngày rày có cùng Tôn Tẫn giao chiến chăng?". Thủy Hoàng thở dài đáp rằng: "Trẫm đâu dám phát binh, thằng Tôn Tẫn ấy thần thông quảng đại, nguy kế rất nhiều, hôm trước bị một trận hỏa công của nó, trẫm đã kinh lòng vỡ mật, ba quân bài, trông chờ Trường An binh cứu, đặng chúng nó định quyết hơn thua, nếu thua một lần nữa, thì phải lui về Hàm Dương, chẳng dám mong tưởng đến việc gồm thâu sáu nước". Thúc Dương nói: "Xin bệ hạ hãy an lòng, nay tôi xuống đây, quyết bắt cho đặng Tôn Tẫn, mà trả thù cứu xưa". Thủy Hoàng nói: "Việc ấy đều nhờ nơi phép diệu của chơn nhơn". Bèn truyền bày tiệc thiết đãi. Thủy Hoàng ở nơi đại tướng, cùng ba vị chơn nhơn và quan lớn nhỏ uống vùi rất vui, đến tối tiệc tan ba vị chơn nhơn vào trướng an nghỉ một đêm, qua ngày thứ hừng sáng, Thủy Hoàng lên trướng văn võ chầu lạy xong rồi, ba vị chơn nhơn cũng vào trướng mà ngồi. Thúc Đương tâu rằng: "Ngày xưa xin Thánh thượng cho tôi ra cùng Tôn Tẫn giao chiến".
Châu chơn nhơn nói: "Có đâu phải nhọc đến tổ sư ra trận, để cho tôi ra đánh trận đầu". Thủy Hoàng cười nói: "Nhờ chơn nhơn ra sức, trẫm trông nghe tin tức". Châu Huệ Trân hăm hở xuống trướng, sửa mão đạo quan, cột dây tư điều, miệng niệm chơn ngôn, lấy tay chỉ qua phía nam kêu rằng: "Khước lực (là con thú dùng cỡi cho đỡ chân) của ta ở đâu?". Xảy thấy một trận gió thổi tới ù ù, giữa thinh không hay xuống ba con thú rất kỳ lạ, một con bát hoa mai huệ lộc (con nai mình có bông), một con kim tiền báo (con beo có đốm tròn như đồng tiền), một con bạch ngạch hổ (là con cọp trắng trán, đều ngoắt đuôi nhìn chủ, con mai huệ lộc thì tới trước Huỳnh Thúc Dương, con kim tiền báo thì nhìn Tần đạo nhơn, con bạch ngạch hổ quỳ trước. Chân chơn nhơn, làm cho ba quân người người kinh sợ chẳng xiết. Châu Huệ Trân thót lên lưng cọp ra dinh, dạy quân dịep miễn chiến bài, rồi phát ba tiếng pháo, tuốt đến dinh Yên, nói với quân giữ cửa rằng: "Quân! Bây mau vào báo với Nam quân vương Tôn Tẫn hay rằng: "Nay có ta là Châu chơn nhơn đến đây kêu đánh, bảo Tôn Tẫn phải ra cho ta nói chuyện". Quân vào báo, Tôn Tẫn nghe báo, liền sai Tôn Yên ra dinh đối địch, và dặn rằng: "Khi nãy quân báo nói có tên đạo nhân, phải giữ gìn yêu thuật tà phép, cho hết lòng cẩn thận". Tôn Yên vâng mạng đề kích lên ngựa phất cờ nổ pháo, hai bên có hai cây cờ trắng, giục ngựa bạch long câu, tới trước trận. Huệ Trân ngó thấy nạt lớn rằng: "Tiểu tướng khoan tới, hãy thông tên họ đã. Tôn Yên hươi kích chỉ và hỏi rằng: "Thằng đạo nhân kia, mi là người nào mà nhìn không biết ta là Tôn Yên bên Dịch Châu đây?". Đạo nhân cười rằng: "Ta ơ động Hỏa vân tu luyện nhiều năm, đạo hiệu Huệ Trân, cũng là người đạo đức, có đâu biết được mi là đứa tiểu bối vô danh, kíp mau kêu thằng cụt mi ra đây, hãy còn đánh được ít hồi, chớ mi là thằng tiểu bối, khổ gì ra mà chịu chết". Tôn Yên nghe nói nạt rằng: "Giả Trương đạo chạy đâu, hãy coi ta lấy đầu mi". Vừa nói vừa hươi kích ngay chơn nhơn đâm tới, chơn nhơn hươi gươm rước đánh, đánh đến hai mươi hiệp, chưa định ăn thua, Tôn Yên thấy khó hơn yêu đạo, bèn ráng sức tinh thần, hươi kích vùn vụt, tợ núi thương nhấp nháng, đâm dưới đánh trên, nhộn nhàng túi bụi, làm cho Huệ Trân sức mỏi gân yếu, khó nổi trở đương, đâm bạy một thương bỏ chạy. Tôn Yển chẳng bỏ, giục ngựa đuổi theo. Huệ Trân quay đầu ngó thấy rất mừng, vội vàng thò tay vào túi, lấy ra một cái Tỉ hồ lô, cầm nơi tay, giở ra, miệng niệm chơn ngôn, nạt lớn rằng: "Thằng tiểu bối, chớ ham rượt, hãy coi bửu bối của ta". Tôn Yên đang giục ngựa rựơt theo, nghe nói bửu bối, liền dừng ngựa xem coi, thấy Huệ Trân cầm hồ lô vụt ra ít cái, thì xông ra một lằn khói đen, kế đó lửa cháy rần rần, Tôn Yên bị một trận hẩn hỏa cả thua chạy dài. Huệ Trân đắc thắng về dinh, Thủy Hoàng chúc mừng thưởng công.
Lúc ấy Tôn Yên thua chạy về dinh, vào trướng quỳ xin tội, Tôn Tẫn nói: "Thắng bại là việc thường, ngươi có tội chi đâu, về trướng an nghỉ?" tôn Yên lui ra, kế quân vào báo nói: "Nay có một đao nhân ở bên dinh Tần đến, hình dung quái lại, tướng mạo dữ dằn, cỡi một con thú rất kỳ, cầm cây Lang nha bổng, mười phần lợi hại đang ở trước dinh kêu đánh, xin Vương gia toan liệu". Tôn Tẫn nghe báo, kinh nghi chẳng xiết, nói rằng: "Sao mà lại đến một người đạo nhân, chẳng biết trong dinh nó còn đạo nhơn nhiều ít". Bèn hỏi: "Có ai dám ra chăng?". Xảy nghe một tướng, tiếng như Chuông đồng, xông ra xa nói: "Tôi xin đi". Tôn Tẫn xem thấy Lý Tòng thì nói: "Ngươi có ra trận phải tiểu tâm cẩn thận". Lý Tòng lãnh binh trở về nai nịt tề chỉnh, đi bộ chẳng cỡi ngựa, tay cầm đại đao, xông ra trước dinh xem thấy một người đạo nhơn, mười phần dự tợn, đầu đội kim niếp, mặc áo bát quái bào, tóc bỏ râu dựng, mắt như lục lạc, răng lựa lưỡi cưa, cỡi con kim tiền báo, tay cầm lang nha bổng, liền nạt rằng: "Thằng cỡi beo kia! Mi có tàichi hòng dám đến dinh ta mà khiêu chiến, hãy thông tên đã, chớ cái đao ta chẳng chém con quỷ vô danh". Tần đạo nhơn nghe hỏi ngước mặt xem thấy, một người cao lớn dềnh dàng, tay cầm đồng đao mình cao trượng hai, tướng đi dữ tợn, cẳng bước như bay, giống tạc Thiên thần xuống thế, thì đáp rằng: "Ta chẳng phải người nào đâu, vốn là Linh Cầu chơn nhơn ở núi Linh Cầu, động Linh Cầu, đại hớn (là người cao lớn mạnh dạn) còn mi tên gì?". Lý Tòng cười lớn rằng: "Nguyệt chướng, đến ta mà mi nhìn cũng chẳng được, ta là học trò của ông Liễu nhứt chơn nhơn, ở động Thiên Thai, hổ tướng Lý Tòng là ta đây. Yõêu đạo! Lẽ thì mi ở chốn thâm sơn, dưỡng tánh tu lòng, vui chơi ngay tháng, vì làm sao xuống núi phò tá Thủy Hoàng, đem mình đến nạp, thiệt rất nên đáng tiếc".
Nói về Tần Mãnh nghe Lý Tòng nói mấy lời, thì cả giận đáp rằng: "Thất phu, mi ỷ mi là cao lớn dềnh dàng, buông lờ nói phách, chớ ta coi mi chẳng qua là một đứa mọi của người, đến đây mà làm con quỷ mở đường, bộ mi tài cán bao nhiêu, dám ra cùng ta đối trận". Lý Tòng nghe nói giận lắm, lướt tới hươi đao nhắm ngay đầu Tần Mãnh đâm tới. Tần Mãnh vội vàng rước đánh, đánh đến ba mươi hiệp. Lý Tòng giả thua bỏ chạy, Tân Mãnh xem thấy cười ngất, nói rằng: "Thằng lớn này không quen đánh giặc, mi biết chạy, ta lại không thể lượt sao". Nói rồi giục beo đuổi nà theo, Lý Tòng quay lại ngó thấy trong bụng rất mừng, liền vén chiến bào, lấy ra một cái kêu là bá luyện chùy, cầm sẵn nơi tay, Tần Mãnh rượt tới rất gần, Lý Tòng liệng ra một chùy, lúc ấy Tần Mãnh đang rượt, bỗng thấy một lằn sáng bay lại gần đầu, liền cúi sấp lên lưng beo, nghe một tiếng chùy rồi co giò phóng theo như gió thổi. Tần Mãnh chờn vợn gần rớt xuống beo, nằm yên trên thổ huyết chạy dài. Lý Tòng rượt tới, trong lòng nghĩ thầm rằng: "Ta tuy bị thương, song phép báu hãy còn, cùng chưa dùng đến, chi bằng ta cho nó một cái, một là rõ phép đạo tiên, hai là lấp che tai mắt ba quân, ba nữa thua mà trở nên thắng, như vậy chẳng là hay hơn". Nghĩ rồi thò tay vào túi, lấy ra một cục đá, kêu là ngũ quang thần thạch, quay lại thấy Lý Tòng rượt tới chẳng xa, bèn liệng ra một cái, đánh nhằm mặt Lý Tòng, choáng váng mặt mày, nhức nhối khó chịu, lật đật co giò phóng riết về dinh, Tần Mãnh thâu thần thạch, rồi cũng về dinh.
Châu chơn nhơn nói: "Có đâu phải nhọc đến tổ sư ra trận, để cho tôi ra đánh trận đầu". Thủy Hoàng cười nói: "Nhờ chơn nhơn ra sức, trẫm trông nghe tin tức". Châu Huệ Trân hăm hở xuống trướng, sửa mão đạo quan, cột dây tư điều, miệng niệm chơn ngôn, lấy tay chỉ qua phía nam kêu rằng: "Khước lực (là con thú dùng cỡi cho đỡ chân) của ta ở đâu?". Xảy thấy một trận gió thổi tới ù ù, giữa thinh không hay xuống ba con thú rất kỳ lạ, một con bát hoa mai huệ lộc (con nai mình có bông), một con kim tiền báo (con beo có đốm tròn như đồng tiền), một con bạch ngạch hổ (là con cọp trắng trán, đều ngoắt đuôi nhìn chủ, con mai huệ lộc thì tới trước Huỳnh Thúc Dương, con kim tiền báo thì nhìn Tần đạo nhơn, con bạch ngạch hổ quỳ trước. Chân chơn nhơn, làm cho ba quân người người kinh sợ chẳng xiết. Châu Huệ Trân thót lên lưng cọp ra dinh, dạy quân dịep miễn chiến bài, rồi phát ba tiếng pháo, tuốt đến dinh Yên, nói với quân giữ cửa rằng: "Quân! Bây mau vào báo với Nam quân vương Tôn Tẫn hay rằng: "Nay có ta là Châu chơn nhơn đến đây kêu đánh, bảo Tôn Tẫn phải ra cho ta nói chuyện". Quân vào báo, Tôn Tẫn nghe báo, liền sai Tôn Yên ra dinh đối địch, và dặn rằng: "Khi nãy quân báo nói có tên đạo nhân, phải giữ gìn yêu thuật tà phép, cho hết lòng cẩn thận". Tôn Yên vâng mạng đề kích lên ngựa phất cờ nổ pháo, hai bên có hai cây cờ trắng, giục ngựa bạch long câu, tới trước trận. Huệ Trân ngó thấy nạt lớn rằng: "Tiểu tướng khoan tới, hãy thông tên họ đã. Tôn Yên hươi kích chỉ và hỏi rằng: "Thằng đạo nhân kia, mi là người nào mà nhìn không biết ta là Tôn Yên bên Dịch Châu đây?". Đạo nhân cười rằng: "Ta ơ động Hỏa vân tu luyện nhiều năm, đạo hiệu Huệ Trân, cũng là người đạo đức, có đâu biết được mi là đứa tiểu bối vô danh, kíp mau kêu thằng cụt mi ra đây, hãy còn đánh được ít hồi, chớ mi là thằng tiểu bối, khổ gì ra mà chịu chết". Tôn Yên nghe nói nạt rằng: "Giả Trương đạo chạy đâu, hãy coi ta lấy đầu mi". Vừa nói vừa hươi kích ngay chơn nhơn đâm tới, chơn nhơn hươi gươm rước đánh, đánh đến hai mươi hiệp, chưa định ăn thua, Tôn Yên thấy khó hơn yêu đạo, bèn ráng sức tinh thần, hươi kích vùn vụt, tợ núi thương nhấp nháng, đâm dưới đánh trên, nhộn nhàng túi bụi, làm cho Huệ Trân sức mỏi gân yếu, khó nổi trở đương, đâm bạy một thương bỏ chạy. Tôn Yển chẳng bỏ, giục ngựa đuổi theo. Huệ Trân quay đầu ngó thấy rất mừng, vội vàng thò tay vào túi, lấy ra một cái Tỉ hồ lô, cầm nơi tay, giở ra, miệng niệm chơn ngôn, nạt lớn rằng: "Thằng tiểu bối, chớ ham rượt, hãy coi bửu bối của ta". Tôn Yên đang giục ngựa rựơt theo, nghe nói bửu bối, liền dừng ngựa xem coi, thấy Huệ Trân cầm hồ lô vụt ra ít cái, thì xông ra một lằn khói đen, kế đó lửa cháy rần rần, Tôn Yên bị một trận hẩn hỏa cả thua chạy dài. Huệ Trân đắc thắng về dinh, Thủy Hoàng chúc mừng thưởng công.
Lúc ấy Tôn Yên thua chạy về dinh, vào trướng quỳ xin tội, Tôn Tẫn nói: "Thắng bại là việc thường, ngươi có tội chi đâu, về trướng an nghỉ?" tôn Yên lui ra, kế quân vào báo nói: "Nay có một đao nhân ở bên dinh Tần đến, hình dung quái lại, tướng mạo dữ dằn, cỡi một con thú rất kỳ, cầm cây Lang nha bổng, mười phần lợi hại đang ở trước dinh kêu đánh, xin Vương gia toan liệu". Tôn Tẫn nghe báo, kinh nghi chẳng xiết, nói rằng: "Sao mà lại đến một người đạo nhân, chẳng biết trong dinh nó còn đạo nhơn nhiều ít". Bèn hỏi: "Có ai dám ra chăng?". Xảy nghe một tướng, tiếng như Chuông đồng, xông ra xa nói: "Tôi xin đi". Tôn Tẫn xem thấy Lý Tòng thì nói: "Ngươi có ra trận phải tiểu tâm cẩn thận". Lý Tòng lãnh binh trở về nai nịt tề chỉnh, đi bộ chẳng cỡi ngựa, tay cầm đại đao, xông ra trước dinh xem thấy một người đạo nhơn, mười phần dự tợn, đầu đội kim niếp, mặc áo bát quái bào, tóc bỏ râu dựng, mắt như lục lạc, răng lựa lưỡi cưa, cỡi con kim tiền báo, tay cầm lang nha bổng, liền nạt rằng: "Thằng cỡi beo kia! Mi có tàichi hòng dám đến dinh ta mà khiêu chiến, hãy thông tên đã, chớ cái đao ta chẳng chém con quỷ vô danh". Tần đạo nhơn nghe hỏi ngước mặt xem thấy, một người cao lớn dềnh dàng, tay cầm đồng đao mình cao trượng hai, tướng đi dữ tợn, cẳng bước như bay, giống tạc Thiên thần xuống thế, thì đáp rằng: "Ta chẳng phải người nào đâu, vốn là Linh Cầu chơn nhơn ở núi Linh Cầu, động Linh Cầu, đại hớn (là người cao lớn mạnh dạn) còn mi tên gì?". Lý Tòng cười lớn rằng: "Nguyệt chướng, đến ta mà mi nhìn cũng chẳng được, ta là học trò của ông Liễu nhứt chơn nhơn, ở động Thiên Thai, hổ tướng Lý Tòng là ta đây. Yõêu đạo! Lẽ thì mi ở chốn thâm sơn, dưỡng tánh tu lòng, vui chơi ngay tháng, vì làm sao xuống núi phò tá Thủy Hoàng, đem mình đến nạp, thiệt rất nên đáng tiếc".
Nói về Tần Mãnh nghe Lý Tòng nói mấy lời, thì cả giận đáp rằng: "Thất phu, mi ỷ mi là cao lớn dềnh dàng, buông lờ nói phách, chớ ta coi mi chẳng qua là một đứa mọi của người, đến đây mà làm con quỷ mở đường, bộ mi tài cán bao nhiêu, dám ra cùng ta đối trận". Lý Tòng nghe nói giận lắm, lướt tới hươi đao nhắm ngay đầu Tần Mãnh đâm tới. Tần Mãnh vội vàng rước đánh, đánh đến ba mươi hiệp. Lý Tòng giả thua bỏ chạy, Tân Mãnh xem thấy cười ngất, nói rằng: "Thằng lớn này không quen đánh giặc, mi biết chạy, ta lại không thể lượt sao". Nói rồi giục beo đuổi nà theo, Lý Tòng quay lại ngó thấy trong bụng rất mừng, liền vén chiến bào, lấy ra một cái kêu là bá luyện chùy, cầm sẵn nơi tay, Tần Mãnh rượt tới rất gần, Lý Tòng liệng ra một chùy, lúc ấy Tần Mãnh đang rượt, bỗng thấy một lằn sáng bay lại gần đầu, liền cúi sấp lên lưng beo, nghe một tiếng chùy rồi co giò phóng theo như gió thổi. Tần Mãnh chờn vợn gần rớt xuống beo, nằm yên trên thổ huyết chạy dài. Lý Tòng rượt tới, trong lòng nghĩ thầm rằng: "Ta tuy bị thương, song phép báu hãy còn, cùng chưa dùng đến, chi bằng ta cho nó một cái, một là rõ phép đạo tiên, hai là lấp che tai mắt ba quân, ba nữa thua mà trở nên thắng, như vậy chẳng là hay hơn". Nghĩ rồi thò tay vào túi, lấy ra một cục đá, kêu là ngũ quang thần thạch, quay lại thấy Lý Tòng rượt tới chẳng xa, bèn liệng ra một cái, đánh nhằm mặt Lý Tòng, choáng váng mặt mày, nhức nhối khó chịu, lật đật co giò phóng riết về dinh, Tần Mãnh thâu thần thạch, rồi cũng về dinh.