You are not connected. Please login or register

GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Noi kinh hoang


Bạn Sơ Giao
Bạn Sơ Giao

Tên sách: Kiếp nạn trời định
Tác giả TQ: Thượng Quan Ngọ Dạ
Dịch giả: Hương Ly
Nhà xuất bản: Văn học
Khổ sách: 14,5x20,5 cm Số trang: 444 trang
Giá bìa: 89.000 đồng Loại bìa: mềm, gấp mép
Thời gian xuất bản: ngày 12 tháng 12 năm 2011

Do Công ty Cổ phần Đầu tư và Phát triển Cổ Nguyệt
ấn hành.
Điện thoại: 043.6408126/ 0983110418
GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT  KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH Wps_clip_image-20627
Soi sáng tâm hồn Việt!

Phát hành tại: Công ty TNHH Văn hóa và truyền thông Trí Việt
70 phố Trung Liệt, Quận Đống Đa, Hà Nội
Tel: 04.35626332, 0983607160


Giới thiệu tác giả - tác phẩm
Thượng Quan Ngọ Dạ - nhà văn nữ tài hoa xinh đẹp
Thượng Quan Ngọ Dạ, được mệnh danh là Thiên Hậu của tiểu thuyết kinh dị, hiện sinh sống ở Quảng Châu. Cô là cô gái trẻ đáng yêu như một thiên thần nhỏ, chìm đắm vào thế giới thần kỳ của tòa kiến trúc câu chữ. Tác phẩm của cô toát ra khí chất vô cùng độc đáo, lãng mạn và bi thương, ly kỳ cổ quái và hãi hùng.
Cô đã xuất bản những tác phẩm “Huyết miêu”, “Bảy cây nến”, tập truyện ngắn “Cuộc gọi thần bí”, “Thác âm dương”, “Khuôn mặt thứ 3”. Sau khi xuất bản, các tác phẩm của cô được rất nhiều đài phát thanh chào đón, nhiều tòa soạn báo tranh nhau đăng tải, trở thành “bữa ăn đêm” tuyệt vời của hàng triệu độc giả.

Tóm tắt nội dung
Cổ Tiểu Yên từ khi sinh ra được cảnh báo mang kiếp nạn trời định, thầy bói đã dặn dò kỹ lưỡng không được để cô rời bỏ quê hương. Nhưng cuối cùng, cô cũng vẫn rời khỏi đó, và từ khoảnh khắc này, bắt đầu một cơn ác mộng kinh hoàng… Ngôi nhà ma thần bí trong rừng sâu, sự kiện Điệp tiên giết người ly kỳ hãi hùng… Tất cả những sự việc quái dị này là do ma quỷ tác oai tác quái hay do con người biến thái gây ra? Hàng loạt những sự kiện kinh hoàng khiếp sợ dồn dập kéo đến, khi Cổ Tiểu Yên tỉnh lại, phát hiện ra khuôn mặt và thân phận của mình đã trở thành một người hoàn toàn khác: Lôi Hiểu - cô con gái độc nhất của Lôi Cận Nam - Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc tế Vạn kim, người thừa kế số tài sản khổng lồ.
Cổ Tiểu Yên không thể nào biết được đằng sau đáp án của câu đố giống như vực sâu vạn trượng, thần thám La Thiên bị cuốn vào vụ án ly kỳ cổ quái này. Khi sự việc đã được làm sáng tỏ, chân tướng sự việc khiến ai nấy đều kinh hoàng, tại sao lại xuất hiện hai Cổ Tiểu Yên, hai Lôi Hiểu? Tại sao những người may mắn sống sót trong vụ tai nạn giao thông, lại liên tục gặp điều bất trắc? La Thiên đã không còn sự lựa chọn nào khác, anh buộc phải nắm chặt tay lại, nghênh chiến cùng tử thần…


Kiếp nạn trời định” - Sức sống mới cho truyện kinh dị

Trong dòng chảy mải miết của cuộc sộng hiện đại, con người muốn thoát ra khỏi sự nhàm chán của công việc, của nghĩa vụ, học hành… Họ tìm đến những cảm giác mạnh. Truyện kinh dị, phim kinh dị đáp ứng nhu cầu này. Nước Mỹ đi tiên phong trong lĩnh vực này. Họ đã gặt hái được nhiều thành công cả trong lĩnh vực nghệ thuật lẫn kinh doanh. Bây giờ nhiều nước trên thế giới cũng học theo. Họ không chỉ bắt chước đơn thuần mà còn sáng tạo, còn đưa những nét đặc trưng của đất nước mình, dân tộc mình vào đó, vì thế chúng có sức hấp dẫn hơn, mới mẻ hơn.
Truyện kinh dị, phim kinh dị tồn tại và phát triển được bởi vì cho đến lúc này, vẫn chưa ai có câu trả lời hoàn toàn thuyết phục: Có ma hay không?
Giới khoa học ra sức phủ định chuyện có ma, có cuộc sống thứ hai sau cái chết. Nhưng trước một số hiện tượng xẩy ra trong cuộc sống, họ cũng không giải thích được tại sao lại như vậy. Còn những người tin là có ma thì dường như không cần thuyết phục người khác. Họ cứ âm thầm nhấm nháp nỗi sợ hãi một cách thú vị trong sự huyền bí trên thế gian.
Với hơn 1,3 tỷ người, đất nước Trung Hoa huyền bí không bao giờ thiếu người tài cũng như những truyện kinh dị. Với số lượng người đông như vậy, họ có thể tạo ra những trào lưu, những dòng xoáy, những hiện tượng, những con người nổi danh trên thế giới.
Kiếp nạn trời định” là một tổ hợp từ không lấy gì làm mới mẻ, hấp dẫn nếu nó không phải là tiểu thuyết kinh dị của một cái tên mới nổi như cồn ở Trung Quốc: Thượng Quan Ngọ Dạ. Cái tên này đọc lên nghe hơi trúc trắc, tạo cảm giác nghiêm nghị, già nua nhưng đấy lại là bút danh của một cô gái thế hệ 8X, xinh đẹp như một ngôi sao điện ảnh. Cái tên này còn xa lạ với người Việt Nam, còn với người Trung Quốc, nhất là với giới trẻ, đã trở thành thần tượng. Họ quý trọng, yêu mến cô cả vì tài năng và sắc đẹp. Thật là thú vị là cái cô gái trẻ trung, xinh đẹp lại tạo ra được những tác phẩm kinh dị, não nùng và vô cùng chững chạc.
Những người nổi tiếng trong giới phê bình văn học, đạo diễn điện ảnh ở Trung Quốc đã dành cho cô những lời ca ngợi ở mức cao nhất. Ví dụ, Ngô Mạnh Thuần, Tổng biên tập Tập đoàn xuất bản ở Đài Loan viết: “Thượng Quan Dạ Ngọ là tác giả truyện kinh dị tài hoa nhất mà tôi từng gặp. Cô ấy sở trường về kể chuyện, tạo ra những dòng xoáy mê cung khiến bạn rơi vào bầu không khí hãi hùng không thể nào thoát ra được”. Còn Hoàng Lễ Hài, Nhà thơ, Nhà xuất bản ca ngợi: “Thượng Quan Ngọ Dạ là một cao thủ tạo ra sự hồi hộp, căng thẳng. Tác phẩm của cô rất kỳ quái, độc đáo, và thần bí; các chi tiết hấp dẫn, lôi cuốn; cách kể chuyện điêu luyện. Khí chất dịu dàng, ấm áp mà u buồn được thể hiện thống nhất một cách hoàn mỹ trong tác phm của cô”.
Tôi thấy không cần thiết phải khen thêm nữa, chỉ nói thế này: Giới trẻ ngày nay có những phẩm chất vượt trội so với thế hệ cha anh. Nếu họ phát huy hết được những phẩm chất của mình, có thể tạo ra những sản phẩm mang dấu ấn thời đại. Thượng Quan Ngọ Dạ sẽ là một người như vậy.
Kiếp nạn trời định” là tiểu thuyết kinh dị - trinh thám hình sự với những tình tiết khi hư, khi thực vô cùng rắm rối nhưng được tác giả bố trí chặt chẽ xoay quanh nhân vật Cổ Tiểu Yên.

Trong “Kiếp nạn trời định”, tác giả đã khéo léo liên kết một Trung Quốc cổ xưa với cái hồn của “Liêu trai chí dị” và Trung Quốc hiện đại với những người siêu giàu. Họ tạo ra thế lực mới, sự kinh dị mới với sự tham gia cảu đồng tiền và công nghệ tiên tiến. Điều này khiến người đọc thú vị và suy nghĩ sâu xa hơn về những điều cao thượng cũng như thấp hèn đang diễn ra trong cuộc sống hàng ngày.

Có lẽ cái thành công nhất của tiểu thuyết “Kiếp nạn trời định” là sau khi dẫn dắt độc giả vào mê cung với bao nhiêu sự kinh dị, mộng mị, hãi hùng, vẫn đưa con người về với cuộc sống thực tại với bao hy vọng về những điều tốt đẹp trong tình yêu, hạnh phúc; làm họ tự hiểu phải sống thế nào cho cuộc sống có ý nghĩa hơn. Có thể nói “Kiếp nạn trời định” cùng với một loạt tác phẩm khác của cô, Thượng Quan Ngọ Dạ đã mang lại sức sống mới cho thể loại truyện kinh dị.

Nhà văn, nhà báo Hồ Bất Khuất


Lời người dịch
Tiểu thuyết kinh dị - trinh thám là thể loại gây ấn tượng sâu sắc nhất với tôi. Tôi đã biên tập và dịch khá nhiều tác phẩm thể loại này: Kỳ án ánh trăng (Quỷ Cổ Nữ), Địa ngục tầng thứ 19 (Sái Tuấn), Mắt mèo (Sái Tuấn), Đề thi đẫm máu (Lôi Mễ), Kiếp nạn trời định (Thượng Quan Ngọ Dạ)…
Tuy đã tiếp xúc nhiều với thể loại này, nhưng câu chuyn trong Kiếp nạn trời định vẫn là câu chuyn khiến tôi thực sự cảm thấy sợ hãi. Nhưng dù có sợ hãi đến mấy, tôi vẫn không thể nào đặt cuốn sách xuống được bởi những tình tiết đầy kịch tính được đẩy lên cao trào, những sự kiện hãi hùng liên tiếp xảy ra. Ta như cùng hòa mình vào trong câu chuyện, hòa mình cùng với cung bc cảm xúc của nhân vật chính - Cổ Tiểu Yên. Trái tim ta cũng đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực trước những biến cố kinh hoàng.
Đây là tác phẩm mà khi đọc tôi thấy đầu óc và con tim mình căng thẳng sợ hãi hồi hộp nhất. Tâm trạng lúc đọc tác phẩm cũng vô cùng phức tạp: Tôi cố gắng đọc từng câu từng chữ thật chậm, như thể sợ rằng, nếu đọc nhanh, những câu chữ sẽ giống như một con dã thú bất ngờ lao ra vồ lấy tôi, nuốt chửng; nhưng tôi lại muốn đọc thật nhanh để dõi theo diễn biến tình tiết câu chuyện, để biết được kết thúc ra sao nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình. Đọc Kiếp nạn trời định, con tim và trí óc của tôi dường như phải làm việc hết công suất, vì con tim chưa kịp trở lại nhịp đập bình thường đã lại phải đập dồn dập trước những sự kiện tiếp theo; sợi dây thần kinh của tôi cũng phải căng lên để dõi theo và phân tích các dữ kiện.
Đọc đến chữ cuối cùng, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên lồng ngực, hóa ra trái tim mình vẫn nằm ở đó. Và thế là tôi đã vượt qua đợt sát hạch về sức khỏe của con tim và trí não của mình. Nhưng tôi không dám chắc bạn cũng có thể làm được điều này! Vậy nên, với vai trò là dịch giả Kiếp nạn trời định, tôi xin chân thành khuyến cáo bạn đọc: Ai yếu tim, xin đừng đọc!
Và ngược lại, ai có đủ dũng khí và tin tưởng vào con tim trí óc của mình, chúng ta hãy cùng lật giở trang đầu tiên nhé…
Dịch giả: Hương Ly







GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT  KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH Wps_clip_image-20967
Chương 1

GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT  KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH Wps_clip_image-21262Coâ ta laø ngöôøi hay laø ma


1

Tôi tên Cổ Tiểu Yên.
Tôi vẫn luôn không thích cái tên này, tôi cảm thấy hơi khó nghe, chủ yếu là nghe có vẻ nam tính quá, do đó, có dạo tôi đã từng oán trách trình độ văn hóa có hạn của bố mẹ, ai lại đi đặt tên cho cô con gái như vậy. Tôi nghĩ, nếu như chuyển “Yên” thành “Yến” hoặc “Nhiên”, mặc dù đọc lên có vẻ cũng gần giống nhau, nhưng khi viết thì trông đẹp mắt hơn rất nhiều.
Về sau, tôi nghe bà nội nói, cái tên “Cổ Tiểu Yên” này chính là do bà đặt, hơn nữa còn có nguồn gốc. Khi đó, tôi vừa nghe bà nói vậy, lập tức hào hứng, tưởng rằng có màu sắc thần kỳ gì đó, ai ngờ, hỏi một thôi một hồi mới biết, chẳng có thứ thần kỳ gì cả, lại còn hơi tà ma nữa chứ.
Bà nội nói, tôi sinh ra vào mùa đông, mùa đông năm đó trời vô cùng lạnh giá, gió rét căm căm, gió thổi rát vào mặt còn đau hơn dao cứa. Nói khoa trương hơn một chút, nhổ một bãi nước bọt ra ngoài cửa, lập tức đóng băng. Suốt mấy ngày liền, tuyết bay ngập trời, khi mẹ tôi chuẩn bị lâm bồn, tuyết đột nhiên dừng lại.
Buổi tối hôm đó, trong thôn mất điện, cộng với giá rét, cho nên mọi người trong thôn vừa ăn tối xong đã đi ngủ ngay, cả thôn xóm yên tĩnh một cách lạ kỳ, yên tĩnh đến độ không bình thường, không có tiếng trẻ nhỏ kêu khóc, không có tiếng các bà vợ thì thầm to nhỏ bên tai chồng, ngay cả bọn gia súc cũng không kêu, như thể tất cả đã ra hiệu ngầm với nhau. Giữa trời và đất, một bầu không khí tĩnh mịch. Chỉ có tiếng kêu gào thảm thiết như xé gan xé ruột của mẹ tôi vang lên cô độc, lan tỏa giữa bầu trời đêm vắng lặng. Tiếng kêu bắt đầu từ lúc màn đêm buông xuống cho đến tận khi phương đông ửng hồng, cuối cùng trở thành tiếng kêu than khản đặc, tiếng kêu đó nghe hơi rờn rợn, làm cho người dân trong thôn cả đêm không ngủ được, cũng khiến bố ruột gan rối bời, đứng ngồi không yên, giống như kiến trên chảo nóng.
Tiếng kêu của mẹ khiến bà nội rất buồn bực, bà cho rằng mẹ đã quá khoa trương, cũng chỉ là sinh một đứa trẻ thôi mà, làm gì đến nỗi dở sống dở chết. Bà là người từng trải, sinh tám người con, nhưng cuối cùng có tới bảy người không thể nuôi được, bố tôi là hạt giống duy nhất.
Khi trời vừa sáng, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật to, không giống như tiếng sấm, mà giống như có thứ gì đó đang đổ sụp giữa vũ trụ vậy. Bà nội sợ hãi giật nảy mình, vội vàng mở cửa sau ra xem, trên bầu trời không có gì khác lạ, nhưng ngọn núi phía sau nhà lại bốc lên đám khói đen. Đám khói đó càng lúc càng dày, cũng càng lúc càng đen, cuối cùng đã bao vây toàn bộ quả núi, nửa bầu trời bỗng chốc tối sầm lại.
Bố cũng nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của ông là có người đang đốt núi, nhưng trời lạnh như vậy, ai lại đi đốt núi? Hơn nữa, ở nơi đám khói đen dày đặc đó không hề nhìn thấy dấu vết của lửa. Bà nội nhìn đám khói dày đặc đó, liên tưởng đến âm thanh vang dội khi nãy, vẻ mặt bần thần, lầm bầm một câu: “Đứa trẻ này chắc không phải là yêu quái đầu thai chứ?”
Bố tôi là một người khá mê tín, nên đã tin, ông nhớ đến lời mẹ tôi từng nói với ông, lúc tôi ở trong bụng mẹ đã nhúc nhích quá mạnh, khiến mẹ nghi ngờ rằng mình đang mang thai một con rắn. Nghĩ đến đây, bố lập tức chạy vào nhà bếp xách một con dao thái, đạp cửa phòng, chuẩn bị trừ yêu diệt quái. Đúng lúc đó, “Oe… oe” tiếng khóc của đứa bé mới chào đời đã thay thế tiếng kêu gào thảm thiết của mẹ, tôi đã được sinh ra.
Con dao bố đang cầm trong tay rơi “keng” một tiếng xuống nền đất, bố ngẩn người cười.
Nói ra cũng lạ, tiếng khóc của tôi vừa vang lên, đám khói đen đó liền lập tức tản ra, thoắt cái đã biến mất không để lại chút dấu vết gì. Bà nội nhìn lướt qua tôi đang khóc oe oe trên tay bố, lạnh lùng nói một câu: “Thế thì gọi nó là Tiểu Yên đi.”
Trước khi tôi sinh ra, bố mẹ vẫn luôn hy vọng là một đứa bé trai, bé gái ít nhiều cũng khiến họ thất vọng một chút, nhưng sự thất vọng này nhanh chóng được thay thế bởi niềm vui của những người vừa mới được làm cha làm mẹ. Bố luôn thích ôm tôi vào lòng, cọ cọ bộ râu nham nhở khắp mặt để làm tôi cười ngặt nghẽo. Chỉ có bà nội không thích tôi chút nào, bà chưa bao giờ bế tôi, cũng mặt nặng mày nhẹ với mẹ tôi, và không thể nào thoát khỏi được bóng đen tôi là… “yêu quái đầu thai”. Thực ra, nguyên nhân chủ yếu chính là, bởi vì tôi là con gái. Người trong thôn quá trọng nam khinh nữ, hồi đó có một câu nói như thế này, “Thà sinh ra một đứa con trai đần độn, cũng còn hơn đứa con gái thông minh.” Trong mắt họ, con gái vốn dĩ chính là món đồ phải các thêm tiền.
GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT  KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH Wps_clip_image-1252Bố tôi thì không cho là như vậy, không phải là ông không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà là ông đã nghiệm ra được một đạo lý từ trong đám khói đen vào cái ngày tôi sinh ra, từ xa xưa, phàm là những nhân vật lừng lẫy tiếng tăm ra đời, đều xuất hiện một số hiện tượng kỳ lạ, ví dụ như nổi gió, sấm sét, ánh lửa ngút trời… nên bố tôi cho rằng, đám khói đó chính là đã ám thị rằng, tôi không giống với người khác, sau này chắc chắn sẽ làm nên một sự nghiệp lớn vang dội, có thể làm rạng danh tổ tông.


2
Năm tôi lên 2, mẹ tôi có thai, cuối cùng trên mặt bà nội cũng xuất hiện nụ cười, hàng ngày đều thắp hương cầu Phật, cầu xin Bồ tát phù hộ để mẹ sinh một đứa bé trai, nhưng do mẹ gặp sự cố nên bị sảy thai, hơn nữa sau này cũng không thể sinh sản được nữa. Giấc mộng được bế cháu trai của bà nội bỗng chốc bị sụp đổ hoàn toàn, cho nên, từ đó bà bắt đầu yêu thương tôi, không bao giờ còn nói tôi là yêu quái đầu thai nữa.
Còn nhớ năm tôi 4 tuổi, bà nội dẫn tôi đi thăm họ hàng, nhà em trai bà cách đó rất xa, phải vượt qua một ngọn núi mới đến. Bà nội nói tôi rất ngoan, đi quãng đường xa như thế mà không bắt bà cõng. Ngọn núi đó có một cái tên nghe rất đáng sợ: “Câu Hồn Nha”.
Có một truyền thuyết về Câu Hồn Nha như sau, ngày xửa ngày xưa, có một kẻ xấu xa nuôi vịt, chuyên dụ dỗ trẻ em đem bán, khi gặp những đứa trẻ không dụ dỗ được, tên nuôi vịt bèn cắt tai của đứa bé, băm nhỏ ra cho vịt ăn, cho nên vịt nhà hắn ta rất béo mập. Sự việc này cuối cùng cũng làm cho Ngọc Hoàng đại đế nổi giận lôi đình, ra lệnh cho Thiên Lôi đánh chết hắn, rồi vứt hắn lên trên một phiến đá cao nhất. Đương nhiên, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, không thể chứng thực được, nhưng trên phiến đá đó lại in rõ một hình người. Năm tháng trôi qua, gió thổi mưa dầm, nhưng hình người đó giống như đã khắc chặt lên phiến đá, không hề bị nhòa đi. Sau đó có một số người muốn đến gần để xem rõ ngọn ngành, đều lần lượt biến mất một cách kỳ lạ hoặc là bạo bệnh mà chết. Từ đó không ai dám lại gần nơi đó nữa, đều nói đó là một phiến đá câu hồn.
Tôi mải miết đi theo bà nội, lúc mệt thì nghỉ, rồi lại đi, đã đến được chân núi, thấp thoáng có thể nhìn thấy thôn trang của em trai bà nội, gặp ngay một người thầy bói phía trước, khoảng chừng hơn 50 tuổi, trông khuôn mặt rất hung dữ, hơi giống thần canh cửa, trên mặt có một vết sẹo rất dài, trông ngoằn nghoèo xấu xí giống như con rết. Lúc đầu bà nội không biết ông ta là thầy bói, hơi sợ, bà lo lắng ông ta chính là kẻ xấu, vội kéo tôi bước thật nhanh.
Ông thầy bói gọi bà nội lại: “Vị đại thẩm này…”
Bà nội dừng bước, giấu tôi ra phía sau lưng theo bản năng, hỏi ông ta đầy cảnh giác: “Ông muốn làm gì?”
Đôi mắt ông ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi: “Đứa trẻ này…”
Bà nội lập tức ngắt lời ông ta, giữ chặt tôi hơn, nhìn xung quanh: “Ông đừng có mà có ý định xấu gì với cháu gái tôi, chỉ cần tôi hét lên, người dưới núi đều có thể nghe thấy đấy.” Giọng nói không được mạnh bạo cho lắm.
Thầy bói nghe bà nội tôi nói vậy, bật cười thành tiếng, vết sẹo đỏ càng trở nên ngoằn nghoèo uốn éo theo nụ cười của ông ta, dưới ánh sáng mặt trời, trông vô cùng nhức mắt, nhìn thế nào trông ông ta cũng không thể giống người tốt được. Ông ta nói: “Đại thẩm yên tâm, tôi không phải là kẻ xấu, tôi là người xem bói, chỉ là tôi cảm thấy đứa bé này…”
Bà nội vẫn không hề lơ là cảnh giác, nhìn ông ta từ đầu đến chân, ông ta quả thực không giống thầy bói, “Ông nói ông là thầy bói, là tôi tin ngay sao?”
Ông ta ngừng cười, ngắm nghía bà nội một hồi, sau đó nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, chồng của đại thẩm đã qua đời 18 năm trước, hơn nữa rất ly kỳ, cũng rất đáng sợ, đúng không?”
Bà nội ngẩn người một lát, ông ta nói không sai, ông nội đúng là đột ngột qua đời cách đây mười tám năm, cái chết của ông đến giờ vẫn còn là một bí mật vô cùng đáng sợ, việc này đợi lát nữa tôi sẽ từ từ nói cho các bạn nghe.
Thầy bói không chú ý đến phản ứng của bà nội, mà nhìn tôi với vẻ suy ngẫm: “Đứa bé này… số mạng có kiếp nạn.”
Bà nội nhìn tôi, hơi hoảng hốt: “Số mạng có kiếp nạn? Kiếp nạn gì vậy?”
Ông thầy bói cố tình làm ra vẻ thâm sâu huyền bí, nói: “Việc này… tôi không thể nói.”
Bà nội hiểu đạo lý này, mỗi một ngành nghề đều có điều cấm kỵ riêng, đặc biệt là nghề xem bói, cho nên, gọi là “thiên cơ bất khả lộ”. Lúc này bà nội đã tin chắc rằng cái người có tướng mạo giống như thổ phỉ đang đứng trước mặt đây chính là thầy bói, thế nên bà hỏi ông ta đầy căng thẳng: “Thế có cách gì để hóa giải được không?” Ông ta không trả lời bà, lại chằm chằm ngắm nghía tôi hồi lâu, cất tiếng hỏi: “Phía sau nhà bà có phải là có một cái giếng bị bịt kín rồi không?”
Bà nội thoáng rùng mình: “Đúng…”
Thầy bói nói: “Hãy nhớ, cho dù có xảy ra chuyện gì, đều không được mở ra.”
Bà nội ngẩn người nói: “Vậy thì… bịt nó lại có tác dụng gì không?” Giọng bà hơi run rẩy, trán toát ra đầy mồ hôi lạnh, bởi vì cái giếng đó đã được mở ra sau khi mẹ mang thai tôi không lâu.
Ông ta trầm tư một hồi, thở hắt ra: “Có một số việc là do trời định, ai có thể đấu lại với trời đây? Các người phải cẩn thận hơn nữa.” Nói xong, ông ta quay người bước đi, để lại bà nội với khuôn mặt kinh hãi.
Đi được mấy bước, ông ta dừng lại, nhìn tôi, thật không ngờ trong mắt hiện ra chút thương xót, giống như là hạ quyết tâm lớn, nói với bà nội: “Nếu bà hy vọng nó không có chuyện gì, vậy thì đừng để nó rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn, hy vọng như vậy sẽ có tác dụng.”
Sau đó, ông ta bước nhanh về phía trước, không quay đầu lại nữa.
Không biết từ đâu truyền tới mấy tiếng kêu gào của lũ quạ, nghe rất khó chịu, giống như là những con vịt bị bóp chặt cổ. Tôi bất giác nhìn về hướng Câu Hồn Nha, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, hòn đá câu hồn đã bị những cây cao rậm rạp che khuất.
Bà nội ngẩn người hồi lâu, suy ngẫm về lời nói của thầy bói, sau đó, bà rùng mình một cái, tiếp đến, trên mặt hiện lên nỗi sợ hãi tột cùng, kéo tôi đi ngược trở lại. Tôi ngẩng mặt lên, hỏi bà: “Bà nội ơi, chúng ta không đến nhà ông nữa sao ạ?”
Bà nội nói: “Không đi nữa, chúng ta về nhà thôi, Tiểu Yên ngoan, nào, bà nội cõng.”
GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT  KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH Wps_clip_image-5229

3

Lúc đó bà nội đi rất vội, dường như phía sau lưng đang có thứ gì đuổi theo vậy, suốt dọc đường đều không hề nghỉ, cõng tôi một lèo về đến tận nhà, khi trở về nhà, trời đã tối, trong thôn lại mất điện, khoảng thời gian đó cũng chẳng hiểu vì sao, cứ liên tục mất điện. Mẹ ngồi dưới ngọn đèn dầu đan áo len, bố đang đan một cái bồ. Bà nội còn không kịp thở lấy hơi, đã kể cho bố mẹ nghe sự việc xảy ra trên đường.
Mẹ ôm tôi vào lòng: “Không phải chứ, Tiểu Yên nhà chúng ta có thể có kiếp nạn gì chứ?”
Bố nói vẻ không tin: “Lời thầy bói nói chả có câu nào đúng cả, chỉ có lừa bịp người khác.”
Bà nội nói: “Con đừng nói vậy, bố con mất năm nào ông ta còn nói chính xác ra được.”
Bố dừng tay, châm một điếu thuốc: “Thế thì có gì chứ? Có thể ông ta quen biết bố con cũng không chừng, hoặc là nghe người khác nói, năm đó bố con mất một cách ly kỳ bí hiểm thế, ai không biết chứ?”
“Đã bao nhiêu năm trôi qua, mọi người đã quên từ lâu rồi, ông ta nói… chúng ta không được mở cái giếng đó.”
“Mẹ thấy đấy, những lời này rõ ràng là hù dọa người khác, cái ông thầy bói lần trước nói gì nhỉ, nếu chúng ta không mở cái giếng đấy ra, thì Tú Oanh sẽ không giữ được đứa trẻ trong bụng, bây giờ người này lại nói không được mở giếng ra, con coi như đã hiểu cả rồi, sẽ chẳng bao giờ tin những lời nói nhảm của bọn họ nữa, đúng là nói nhăng nói cuội! Con cứ không tin Tiểu Yên rời khỏi đây sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Con có còn nhớ trận khói đen khi Tiểu Yên vừa mới sinh ra không? Còn cả âm thanh vang dội đó nữa, giống như thể trời sắp sụp xuống vậy.”
Vừa nhắc đến điều này, bố đã thấy hào hứng, đá cái bồ vừa đan được một nửa sang một bên, đón lấy tôi từ trong lòng mẹ, cắn nhẹ vào má tôi một cái, cười nói: “Điều này chứng tỏ Tiểu Yên nhà chúng ta sẽ không giống với những người khác, nói không chừng sau này còn là nữ trạng nguyên cơ đấy, có phải không nào, Tiểu Yên?”
Bà nội uống một ngụm nước, ánh mắt bỗng nhìn xa xăm, dưới ánh đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, khuôn mặt bà trông rất mơ hồ. Hồi lâu sau, bà thở dài một tiếng, rầu rĩ nói: “Mẹ cảm thấy ông thầy bói này nói đúng, cái giếng đó không thể mở ra, từ lúc Tiểu Yên sinh ra, mẹ đã cảm nhận thấy, cái người phụ nữ đó, cô ta… đã thoát ra ngoài…”
GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT  KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH Wps_clip_image-26594Bên ngoài trời nổi gió, làm cho những tờ giấy dầu dán ở cửa sổ kêu lạo xạo, không biết chó nhà ai đột nhiên sủa ầm lên, tiếp đó, chó trong khắp thôn đều bị tỉnh giấc, giữa đêm khuya thanh vắng, đột nhiên trở nên huyên náo và căng thẳng.

4

Nghe bà nội nói, hồi trẻ ông làm nghề chiếu phim, nhà ai sinh con, xây nhà mới, dựng vợ gả chồng, đều mời ông nội đến để chiếu phim, nhưng cũng không phải nhà nào có việc vui đều mời đến, phần lớn mọi người đều không nỡ bỏ tiền ra, cho nên, những gia đình mời ông nội đến chiếu phim đều là những nhà tương đối giàu có.
Hôm đó, vừa vặn trong thôn nhà em trai bà nội có một hộ gia đình vừa mới sinh con trai, do đường khá xa, cộng thêm tối hôm trước vừa mới đổ một trận mưa rào, đường núi rất khó đi, cho nên ông nội vừa ăn cơm trưa xong đã khởi hành, đến nhà em trai bà nội thì vừa vặn gặp bữa cơm tối. Ngày hôm đó, ông nội khi vừa mới tỉnh giấc đã cảm thấy có gì khang khác, dường như có thứ gì đó đang làm phiền ông, cụ thể là gì, thì ông không thể nói rõ được, suốt cả một ngày cứ bồn chồn lo lắng, thấp tha thấp thỏm.
Sau khi chiếu phim xong, bà mợ làm mấy món ăn, ông nội và ông cậu, hai người đàn ông nói chuyện khắp trên trời dưới biển. Khi ăn uống nửa chừng, thứ cảm giác bất an đó càng lúc càng mạnh, lẽ nào tối nay lại xảy ra chuyện gì? Ông nội không thể ngồi thêm được nữa, không nghe theo lời khuyên của ông cậu và bà mợ, cứ nhất định đòi trở về nhà giữa đêm khuya.
Bà mợ thấy không giữ được, vội vàng cầm chiếc đèn pin trong phòng chạy đuổi theo ra ngoài: “Anh Thanh Sơn, đường tối lắm, anh hãy cầm chiếc đèn pin này đi, anh có cần mặc thêm áo không? Buổi tối trời lạnh lắm.”
“Không cần đâu!” Ông nội cầm đèn pin, cảm ơn bà mợ, lao mình vào giữa màn đêm đen.
Ông bắt buộc phải đi qua con đường núi gập ghềnh, âm u đáng sợ - Câu Hồn Nha!
Trên trời không có sao, mặt trăng hình lưỡi liềm cũng trốn ở phía sau đám mây mất rồi. Màn đêm đến độ hơi khác thường. Ánh sáng của đèn pin rất yếu, xem ra sắp hết pin rồi, ông nội hơi buồn bực, lúc ra khỏi nhà, sao lại không để ý kiểm tra pin chứ? Ông lấy tay đập đập vào chiếc đèn pin, ánh sáng dường như sáng hơn một chút, nhưng nó lại nhanh chóng yếu đi, soi xuống con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, lầy lội vô cùng, trông giống như một cái xác chết đang dần dần bị phân hủy.
Bốn bề quá tĩnh lặng. Ngay cả hơi thở của động vật cũng không hề nghe thấy, cũng không có lấy một gợn gió, tất cả đều giống như đã chết vậy. Những tín hiệu này khiến cho con người ta cảm thấy nguy hiểm và bất an. Trong đêm tối, dường như có vô số những đôi mắt đang ẩn nấp trong rừng sâu, ngầm theo dõi vị khách không mời mà đến này. Những đôi mắt đó, chắc chắn không phải là mắt người.
Ngoài ông nội, ở đây không có một ai, và cũng sẽ không có một ai nữa cả, ai lại có gan đi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt trên con đường núi âm u đầy cây cối này? Trong bóng đêm luôn luôn ẩn giấu những thứ mê hoặc và đáng sợ mà ta không thể biết trước.
Lẽ nào ông nội không sợ sao? Đương nhiên là ông sợ, truyền thuyết về phiến đá câu hồn đó, còn có cả những câu chuyện ma quỷ mà một số người lớn bịa ra để dọa trẻ con, từ nhỏ đã ăn sâu vào tận xương tủy của ông, nếu như không phải vì cái cảm giác bất an tồi tệ đó, ông nội chắc chắn không dám đi đến đây lúc nửa đêm. Theo như lời kể của ông nội với bà nội lúc trở về nhà, ông đã nói thế này: “Tôi không thể nào hình dung được nỗi sợ hãi của tôi lúc đó, luôn cảm thấy có một thứ gì đó đang bám sát theo tôi…”
Đúng vậy, ông nội từ đầu đã cảm nhận thấy cái thứ đó luôn đi sát theo ông, khi quay đầu lại nhìn, thì chẳng thấy gì cả, nhưng khi mắt ông nhìn xuống đường, khóe mắt có thể liếc nhìn thấy nó.
Ông nội đột nhiên buồn đi tiểu, nhưng ông không dám dừng lại, càng không có dũng khí để quay trở lại con đường cũ, đành phải liều mình bước thật nhanh, nhưng vẫn không thể nào thoát được nó. Để tự trấn tĩnh mình, ông nội ho khan vài tiếng, bắt đầu ngân nga những bài hát rừng núi, nhưng ông mới ngân nga được mấy câu đã phải dừng ngay lại, bởi vì ông phát hiện ra cái thứ bên cạnh mình dường như cũng ngân nga theo, dù không ra nhạc điệu, mang âm hưởng như tiếng vọng đáng sợ ở trong hang động. Ông nội càng sợ hãi hơn, đôi chân bắt đầu mềm nhũn.
Ông cứ mải miết đi, rồi ông chợt đứng sững lại, ông nghe thấy tiếng sợi dây quấn chặt trong cơ thể đứt phựt, cũng tỉnh rượu luôn, ngay cả cơn mót tiểu ban nãy cũng biến mất tăm.
Ở phía trước không xa, ở giữa đường, có một thứ màu trắng đang nằm giữa đường.
Ông nội nghe rõ thấy hơi thở gấp gáp của mình nơi yết hầu, ông nhìn chằm chằm vào mớ hỗn độn đó, nhìn chăm chú hồi lâu, nó không hề nhúc nhích. Nó là cái gì? Chắc chắn không phải là một cục đá.
Một lúc sau, ông nội cầm đèn pin lên soi. Hồn phách của ông xém chút nữa đã bay đi mất, mặc dù ánh sáng của đèn pin rất yếu, nhưng ông nội vừa nhìn là đã nhận ra ngay, nằm ở phía trước chính là một người phụ nữ, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên áo dính đầy máu, bị hòa lẫn với bùn lầy bẩn thỉu, mái tóc đen dài chất đống lại, che phủ cả khuôn mặt cô.
Vào giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này, trên con đường núi, đặc biệt là ở Câu Hồn Nha, có một người phụ nữ toàn thân máu me nằm ở đây, sao có thể không khiến con người ta kinh hãi hoảng sợ được chứ? Ông nội không kịp suy nghĩ xem cô ta là người hay là ma, quay người nhấc chân chạy thục mạng về phía sau, đúng lúc đó, người phụ nữ kia đột nhiên phát ra tiếng rên khe khẽ, thứ âm thanh đó giống như một loại ma lực, bỗng chốc xuyên thấu vào trái tim ông nội, giữ chặt chân ông lại.
Ông nội dừng lại bên cạnh cô ta, ngồi xổm xuống, lấy hết dũng khí, run rẩy vén mớ tóc đen đó ra, không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, khuôn mặt đó mặc dù rất bẩn, còn dính vết máu, nhưng vẫn không thể che khuất được vẻ đẹp vốn có của nó.
Ông nội thở phào, đưa tay xuống dưới mũi cô ta thăm dò, cô ta lại phát ra một tiếng rên, lần này âm thanh càng khẽ hơn, đầu lông mày thoáng cử động. Ông nội không nghĩ gì nhiều, vội cõng cô ta lên lưng.
Chính trong khoảnh khắc này, ông nội đột nhiên không cảm thấy sợ hãi nữa, cảm giác bất an đã dày vò ông suốt một ngày cũng đột nhiên biến mất. Có lẽ, tất cả những sự bất an chỉ là vì gặp người phụ nữ này. Mặc dù không rõ lai lịch của cô ta, không biết cô ta rốt cuộc là người hay là ma, nhưng tất cả những thứ này đối với ông nội đã không còn quan trọng nữa rồi.
Ánh sáng đèn pin càng lúc càng yếu, rồi tia sáng cuối cùng cũng bị màn đêm đen nuốt chửng. Không biết con vật nào ở trong rừng sâu khẽ ho mấy tiếng, nhưng lập tức im bặt, dường như sợ kinh động đến điều gì đó.
GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT  KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH Wps_clip_image-21443Trăng trên trời không hề ló ra khỏi đám mây. Trong đêm tối mịt mùng, một người đàn ông cõng một người phụ nữ toàn thân đầm đìa máu me…


5

Đêm nay, được định sẵn là một đêm lạ thường.
Khi ông nội vừa ra khỏi nhà bà mợ, mí mắt bà nội liền bắt đầu nháy liên tục, nháy đến độ bà cảm thấy lòng dạ bồn chồn không yên. Bà ra khỏi giường châm ngọn đèn dầu, xé một miếng giấy đỏ, nhấm chút nước bọt, dính vào mí mắt phải, ai ngờ không những không có tác dụng, mà còn ngược lại, mí mắt còn nháy nhiều hơn. Bà buồn bực, lấy miếng giấy ra khỏi mí mắt, nghĩ đến câu nói vẫn được truyền miệng: “mí trái nháy có tiền, mí phải nháy có họa”, trong lòng bất giác giật nảy mình, chắc không phải là sắp xảy ra chuyện gì chứ?
Bà lại nằm xuống giường, nhưng không thể nào ngủ được, ông nội mỗi lần đi chiếu phim, tối ngày hôm đó đều không trở về, bà chưa bao giờ có cảm giác không ổn, nhưng giờ đây, bà sâu sắc cảm nhận thấy một thứ áp lực khó mà chịu đựng được đang đè nặng trong lòng, bà nín thở, nghiêng tai chú ý lắng nghe, chẳng có thứ âm thanh gì cả, giữa đất trời, một khoảng yên lặng đến rợn người.
Hôm nay làm sao vậy nhỉ?
Bà thổi tắt đèn dầu, trở người, đắp chăn, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, bà chợt co rúm người lại, mở to đôi mắt, bà cảm nhận rõ nét rằng lúc này đây, trong chính căn phòng này, có thêm một thứ gì đó mà bà không nhìn thấy, và thứ đó đang từ từ, từ từ tiếp cận bà, nó dừng ở trước giường, chính là dừng ngay ở vị trí trên đầu bà, bà thậm chí có thể cảm thấy hơi thở nặng nề của nó. Toàn thân bà nội như tê dại, dường như mất đi tri giác, nằm im không thể nào nhúc nhích được.
Đúng lúc đó, bác gái đang nằm ngủ say bên cạnh chợt khóc gào khóc oa oa, tiếng khóc kinh thiên động địa đã xé rách đêm khuya tĩnh mịch, và cũng đã lấy lại được hồn phách của bà nội, lúc này bà mới phát hiện ra toàn thân mình đầm đìa mồ hôi lạnh. Bà vội vàng ôm bác gái vào lòng, vén áo lên, nhét một đầu ti vào miệng con, nhưng bé không bú, dùng đôi tay bé xíu đẩy mạnh bà nội ra, vẫn cứ khóc ngặt nghẽo, bà nội đành phải ngồi bật dậy, châm đèn dầu, ôm con đi qua đi lại trong phòng.
Hồi đó, bác gái vẫn còn bé, vừa mới tròn một tuổi, còn chưa biết gọi bố mẹ, nghe bà nội nói, bác gái thường ngày rất ngoan, thậm chí không mấy khi gào khóc, bà nội nhìn con, phát hiện ra bộ dạng của bé trông rất kỳ lạ, giống như là bị kinh sợ điều gì đó, hai bàn tay nhỏ cứ loạng quạng giơ giữa không trung, gào khóc đến xé gan xé phổi.
Bác gái gào khóc khiến bà nội trong lòng vừa xót xa đau đớn vừa vô cùng hoảng loạn, nhưng lại chẳng có cách nào cả, có dỗ thế nào cũng không được, cứ khóc mãi cho đến lúc khóc không thành tiếng nữa, bé mới ngủ thiếp đi, nhưng cơ thể cứ thỉnh thoảng lại co giật.
Bà nội đột nhiên nghĩ đến lúc ban đầu trong phòng này có thêm “thứ đó”, bà rùng mình một cái, lẽ nào… bác gái cũng cảm nhận thấy “thứ đó”, cho nên mới khóc dữ dội đến như thế? Bà nội mở to mắt, hoảng sợ nhìn xung quanh, ngoài cái bóng của bà đang bế con hiện lên trên tường, chẳng có gì nữa cả.
Bà nội không biết, chính trong lúc bác gái đột nhiên gào khóc, cũng là lúc ông nội phát hiện ra người phụ nữ đó ở Câu Hồn Nha.
Đêm nay dường như dài hơn những đêm khác, đèn dầu thắp suốt cả đêm, con tim bà nội cũng treo lơ lửng suốt một đêm, sau khi bác gái ngủ, mí mắt bà lại bắt đầu nháy liên hồi, không lúc nào dừng lại. Sau cảm giác sợ hãi, là đến cảm giác bất an, từ đầu đến cuối bà không hề nghĩ đến ông nội. Không phải là vì bà không có tình cảm với ông nội, mà là vì tình cảm quá sâu đậm, đến nỗi bà không dám liên kết thứ dự cảm không lành vô cớ này với ông nội. Bà thất thần nhìn ra bầu trời đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, có lẽ là mình quá mẫn cảm, có lẽ là mình đã bị ảo giác, có lẽ là chẳng có chuyện gì, bà tự an ủi mình như vậy.
Bà vừa mới nhắm mắt lại, bên ngoài đã vang lên những tiếng gõ cửa gấp gáp, vừa nghe thấy giọng ông nội, bà bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn, nhưng sau đó bà lại bồn chồn, trời còn chưa sáng, sao đột nhiên ông nội lại về lúc này chứ? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện thật? Bà nội xách đèn dầu bước nhanh ra mở cửa, khi bà nội nhìn thấy ông nội cõng một người phụ nữ tóc tai rũ rượi, toàn thân đầy máu, sợ hãi lùi lại, con tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hỏi đầy hãi hùng: “Việc này… việc này là thế nào vậy?”
“Hãy đóng cửa lại đã.” Ông nội cõng người phụ nữ đó đến thẳng một gian phòng khác, gian phòng này vốn là của cụ ông cụ bà, từ sau khi họ lần lượt qua đời, căn phòng vẫn để không. Ông nội đặt cô ta lên giường, sau khi thận trọng đặt nằm yên, ngồi bịch xuống ghế, thở dốc: “Làm… làm cho tôi mệt chết đi được.”
“Cô ta là ai?” Bà nội nhặt chiếc đèn dầu lên trên bàn, nhìn người phụ nữ đó. Cô ta trông có vẻ rất trẻ, chắc là khoảng hơn 20 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi nam, trên áo sơ mi dính đầy máu và bùn đất, có chỗ bị xé rách, lộ ra làn da trắng ngần, phía dưới mặc một chiếc quần đen, vô cùng bẩn thỉu nhơ nhuốc, một bàn chân để trần, không biết giày đã bị rơi ở đâu. Toàn cơ thể ….
“Không biết, nhặt được trên đường.” Ông nội nói tỉnh bơ, giống như nhặt được một chiếc ô vậy.
“Nhặt được ở trên đường?” Mắt bà nội trợn trừng, “Anh không quen cô ta?”
Ông nội đứng dậy: “Ừ, mình kiểm tra giúp cô ta xem, có lẽ cô ta bị thương không nhẹ đâu, tôi đi vệ sinh, buồn tiểu nhịn gần chết.”
Bà nội còn định nói gì đó, nhưng ông nội đã đi ra ngoài rồi. Bà nhìn chằm chằm người phụ nữ đó hồi lâu, mới từ từ bước đến ngồi xuống giường, cô gái toàn thân đầy máu đó khiến bà cảm thấy lo sợ, bà không biết ông nội đã nhặt cô ta như thế nào, cũng không biết vì sao ông nội phải nhặt cô ta về, nhưng vấn đề này đã không còn quan trọng nữa rồi, đã nhặt về thì phải xem người ta bị thương ra sao chứ.
Khi bà nội vừa chạm tay vào làn da cô ta, lập tức rụt tay lại giống như bị điện giật, bà phát hiện ra toàn thân cô ta lạnh buốt không có chút nhiệt độ ấm cơ thể nào. Cô ta không phải đã chết rồi chứ? Bà nội run rẩy đặt tay xuống phía dưới mũi cô ta, hình như vẫn còn chút hơi thở. Thế là, bà nghiến chặt răng, giơ tay về phía cúc áo sơ mi của cô ta, cởi áo cho cô. Thế nhưng điều khiến bà nội cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là: trên thân thể cô ta hoàn toàn không hề có thương tích gì, thậm chí không có một vết bầm dập nào, rõ ràng, vết máu trên áo sơ mi không phải là của cô.
Bà nội chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ: có phải là cô ta đã giết người rồi không?
Vừa nghĩ đến điều này, da đầu bà nội như tê dại, bà còn chưa kịp định thần lại, người phụ nữ đó đột nhiên ngồi thẳng dậy, mở mắt chăm chú nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng, trăng trắng, không có bất cứ màu sắc gì, rõ ràng là đôi mắt của người chết.
Đúng lúc đó, “oa” một tiếng, bác gái ở gian phòng đối diện lại lần nữa gào khóc.
Trái tim của bà nội giống như bị một thứ vật nhọn nào đó cắm phập vào. Khi nhìn lại người phụ nữ đó, đôi mắt của cô ta đã nhắm chặt lại, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nằm yên không nhúc nhích ở đó.
GIỚI THIỆU TIỂU THUYẾT  KINH DỊ TRUNG QUỐC: KIẾP NẠN TRỜI ĐỊNH Wps_clip_image-22548Lẽ nào lại là ảo giác? Bà nội cảm thấy rất mơ hồ.


6

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết