Một hòn trơ đá bóng Vân sàng Hỏi núi chờ ai đã mấy sương Uốn éo bên thành ba ngọn nước Phá toang cửa động một chùa hang Bóng trăng thấp thoáng hồn Duyên Hạc Nét đá lờ mờ dấu Phạm Trương Cũng muốn bể dâu bàn chuyện cũ Gió thu hiu hắt khóm hoa vàng
Tháp Lý Trần đâu đám cỏ hoang Cung Lê rầy hỏi cũng mơ màng Cuộc đời khôn thấu cơ vần chuyển Cảnh bụt còn nhờ nét điểm trang Dìu dặt rượu thơ làn sóng biếc Xôn xao xe ngựa bóng ô vàng Thú thanh lịch đãi người tao nhã Non nước mừng nay có chủ trương
Ngửa mặt trông lên Phật tích san Non cao vòi vọi khác phàm trần Chim bay dặm liễu nhường dây gió Nước chảy đầm sen tựa nhịp đàn Thung bảy tám hàng che lợp tán Mây năm ba thước phủ thay màn Thi nhân rằng có đâu hơn nữa Mỹ khách sau làm một bức đoan
Ngũ hành cấu khí vốn xưa nay Có điếu sành kia có điếu cày Vực nước hằng thời ngay một thẳng Phù nghiêng chẳng lọ phải hai tay Tiếng kêu xong xóc vang bằng sấm Hơi thở đùn đùn khói tựa mây Lửa Toại rày mừng duyên sớm bén Thêm nhiều nơi đắm lắm nơi say
Cơm cháo không quen của chúa nuôi Nghiêm thay trước cửa một mình ngồi Đêm thành nguyệt dãi hằng trông nguyệt Ngày vắng ruồi bay xá đớp ruồi Giận kẻ gian tà căm mím miệng Mừng người quân tử vẫy cong đuôi Đã nên một tiết gan là đá Dù nhẫn ai lay chẳng chuyển ngôi
Bốn bề vằng vặc lửa hồng hồng Bày đặt khen ai chước hỏa công 193 Quân ngậm hàm mai 194 im phắc phắc Trống nghiêm thanh thế vẳng thùng thùng Ngựa đi trước giáo không trường nhạc Voi dạo vòng đao vắng tiếng chung Một trận kéo chơi quân chẳng đánh Khói hương bằn bặt bốn bề thông
..................
193. Hỏa công là đánh bằng lửa. 194. Hàm mai là ngậm tăm. Đời xưa quân đi mai phục có ngậm tăm là để không được nói.
Đã đành phận hẩm với duyên hôi Trên án xe vươn trước mặt ngồi Đầu đội tam khoan dương mặt dạn Lưng đeo tứ trụ dóc hàng đôi Nhiều phen sấm sét người say tỉnh Lắm lúc lầm than kẻ sụt sùi Nhờ đuốc quang minh soi xét lại Lòng này chung một nước mà thôi
Cây gạo chùa Bào cả lớn sao Khen ai vun đắp tự năm nào Trong tòa công phủ khoe mình thẳng Ngoài chốn thiền môn nổi tiếng cao Bóng rợp non sông tàn tán dựng Sắc nhuần mưa móc gấm hoa thêu Một năm là một cao lên mãi Gang tấc trời cho há quản bao
Tiến sĩ Nam kỳ xướng trước công Khôi tinh tỏ rạng khắp non sông Ba trào phò chúa không nguôi dạ Một cõi chăn dân chẳng mỏi lòng Gặp lúc trời Nam cơn thế biến Tếch miền biên Việt nghị hòa xong Lòng người đã muốn trời không vậy Thà thác mình đây đặng chữ trung
Vận nước trong khi cuộc đổi dời Ra vai gánh vác một phương trời Thương vua phải chịu lòng đau đớn Vì nước cam đành lụy nhỏ rơi Nghĩa nặng chẳng từ cơn yếu đuối Thân già bao quản chốn đua bơi Vài lời dâng sớ liều mình thác Tiếng để về sau biết mấy đời
Nằng nằng giữ vẹn tấm lòng ngay Nặng nhẹ khôn từ khổ nhọc thay Vì nước thương dân trời đất biết Thảo cha ngay chúa quỷ thần hay Tây kinh phụng sứ cơn già yếu Nam trấn cầm cờ lúc trở gay Biết trước chẳng cho dân chịu thác Một mình chịu trọn nghĩa tôi đây
Học rộng tài cao chẳng gặp thời Cho nên đành chịu bó tay thôi Gọi hồn non nước công đà uổng Thấy cảnh tang thương ứa lệ rơi Liều thuốc tiêu hồn rồi một kiếp Tấm lòng ái quốc giãi muôn đời Lương khê thi tập còn lưu đó Đọc đến ai không cảm nhớ người
Ngơ ngác khen cho một lũ mường Khéo là giở dói chuyện văn chương Vài thầy đồ dốt bình hay lẫn Mấy chị đào non hát dễ thương Mặt sứa gan lim anh án Vũ Cán mai đầu táu chú tuần Dương Từ rầy nhắn nhủ thôi đi nhé Kẻo bẩn lây vào đá cụ Trương